Tôi yêu và thương bác tôi.Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.Dẫu không phải không có lúc buồn.Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ.Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.Từ nay thôi hẳn đá bóng.Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt.