Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an.Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì.Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.Tôi cũng tưởng mình đùa.Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.