Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.Nhẹ hơn thì nghe làm gì, nó bồng bột, nó trẻ dại.Cảm giác như không thể lành lại được.Tự trấn tĩnh rồi nhủ: Đây không phải là tính cách của ta.Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.Các anh chị chưa bao giờ dám thế.Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có.