Rao giảng cũng là chơi.Giữa đời sống và nghệ thuật.Cháu vẫn nằm trong chăn.Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ.Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.Cháu phải nghiêm khắc với mình và sửa ngay.Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết.Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.