Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.Đành tự an ủi, mị dân, khiêu khích mình thế trong những lúc phải vượt qua sự bất tài của mình.Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông.
