Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán.Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua.Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức.Viết từ nãy đến giờ, bạn muốn đi rửa mặt quá nhưng cứ sợ quên, bạn cố viết nốt.Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt.Rất có thể bạn sẽ muốn văng tục.Này thì… đời người là hoa hồng héo-chỉ còn xơ lá với gai mòn…Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ.