Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm.Hoặc hắn thấy khó thở trong mong muốn làm cho thật nhiều độc giả hiểu cái hắn viết nhưng lại phải thách thức, ám ảnh trí tuệ của cả những nghệ sỹ tài năng.Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên.Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán.Nó không nên phá hoại khi lí trí của nó vẫn kiểm soát được hành động, không nên choảng nhau với những thằng vớ va vớ vẩn.Và lại thấy quyển sách bị xé.Này thì… những giọt lệ bay trong lòng vắng-hoa sữa vỡ vương hương đăng đắng…Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác.Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa.Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.
