Để tí nữa em bảo cháu vào.Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến.Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết).Nhưng như thế là em còn muốn.Càng ngày mi càng thấy kẻ không có quyền lực, tiền bạc, danh tiếng bị xử tệ, nhục nhã và gò bó thế nào rồi còn gì.Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.Tôi cũng có dự định ấy.Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.
