Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.Hồn nhiên đến đáng sợ.Hôm thì tôi nháy ông cậu: Nó đang trên đường về hoặc không biết nó đi đâu.Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.Giải trình thế nào đây? Biển số xe không còn nhớ.Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.- Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ.