Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực.Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người.Mình rất sợ phí thơ.Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Có lẽ đã đến lúc đi ngủ.Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp.Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.
