Tôi biết là tôi làm được nhiều việc lắm.Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.Nhưng đặt mục tiêu rồi.Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.Nó cũng như tình yêu thương.Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy.Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
