Như vậy, theo phương châm trên, trong mọi việc ta làm, trước tiên ta nên là “người cho” và sau đó mới là ‘người nhận’.Hảy thử tưởng tượng một xã hội mà ở đó mọi người đều sẵn sàng thử sức và sẵn sàng đón nhận thất bại.Nó sẽ tự cắt mình, tự đốt mình, rơi xuống và gãy xương mà không hề biết rằng có một cái gì đó không ổn với mình.Ông đi ăn xin ngay cả trời bão hay những đêm giá lạnh để gia đình sống sót .Một phần cơ thể bạn đã gắn với người kia và nó đã bị cắt đứt khi đang còn gắn bó với người ấy.Sau đó, khi cuộc chiến tranh Triều Tiên bùng nổ , ông thu được lợi nhuận to lớn.Một ngày kia, ông đến hỏi ý kiến của thầy giáo về việc đi học ở nước ngoài.“Không phải quyền lực làm hư hỏng người ta mà chính là nỗi sợ hãi.Ngược lại có hàng trăm nghìn người khác , thậm chí 100 ringgit (26) đo la còn không được ủy thác nữa là."Hầu hết mọi người đèu phạm phải sai lầm là coi thất bại như kẻ thù của sự thành công .
