Nhưng bạn không ngại viết ra những lời ấy.Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.Cậu em thế là tạm biệt rồi.Khỏe theo nghĩa dẻo dai.Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả.Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.Cuộc đấu tranh mà một bên là những người ban phát, phán xét.Hôm nay đi đâu? Không biết.Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
