Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác.Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ.Hôm bác trai hút lại, bác gái bảo: Anh chẳng có lòng tự trọng gì cả.Vứt béng cái chuyện này đi.Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
