Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.Mẹ cười: Con tinh khôn lắm.Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.Bác vòng sang phía trái tôi.Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng.Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
