Có lần Bernard Shaw nói: "Dạy người ta thì người ta không bao giờ đọc hết".Hai ông bà kể với tôi rằng hôm trước có vụ oanh tạc Trân Châu Cảng thì hôm sau người con độc nhất của ông bà phải nhập ngũ.Có lẽ bạn tôi không tập cắt thịt bao giờ thiệt, nhưng tôi phải khen anh đã dám sống chung với chị ấy trên 20 năm trường.Song thân tôi lấy sự giúp đõ kẻ khác làm vui.Tôi sắp thành một Frank Norris hoặc Jack London hoặc Thomas Hardy thứ nhì.Charles Luckman, hội trưởng công ty Pepsodent mỗi năm bỏ ra hàng triệu Mỹ kim trong công việc quảng cáo.Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết.Để trả lời, ông kể một câu chuyện lý thú đến nỗi tôi còn nhớ mãi đến bây giờ, mặc dầu thoạt nghe có vẻ đùa! Chuyện là thế này:Bác sĩ Rose Hilferding, cố vấn y khoa của lớp học này, cho rằng một trong những phương pháp để giảm bớt những ưu tư là và lo sợ là "tỏ bày và thảo luận thẳng về những mối ưu tư đó với người mình tín nhiệm.Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm.