Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.Có được dù chỉ một cái cảm giác chung ấy, những người tài mới có thể kết dính ít ra là trong một công việc chung: Cải tạo những sự ngu dốt còn lại bằng quyền lực.Dù mẹ không bay, không bay đâu.Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh.Cũng như chống lại nguy cơ bị tuyệt chủng.
