Bây giờ tôi điều khiển một xưởng làm bìa dầy trên 450 thợ.Việc thứ hai đáng lẽ phải làm, là phân tích những nguyên nhân do thất bại để rút ra một bài học lâu dài.Thành thử không ai chế nhạo tôi nữa mà cảm tạ tôi.Vậy bạn thử đoán có bao nhiêu kẻ thoát chết ấy đã cảm ơn ông ta hoặc chịu khó gởi cho ông ta một bức thiệp chúc năm mới? Bao nhiêu? bạn đoán đi.Đó là lòng "biết ơn" ư? Vô lý! Đó là tình yêu, tình yêu trong sạch.Chị ta nghĩ bắt bọn đầu xanh ấy nhận thấy mang ơn người khác là tủi nhục cho chúng.Vì ông ấy gần như luôn luôn có lý.Tôi theo đúng chương trình này trong khoảng ba tháng, thành thử tôi đã bỏ được tật hay lo, sau đó trở lại làm việc bảy tám giờ như đời sống cũ.Tại sao chung ta điên như vậy? Điên một cách thê thảm như vậy? Stephen Leacok viết: "Lạ lùng thay cái chuỗi đời của ta.Tôi phải học ôn lại một lần nữa.