Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn.Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.Gặp ở rất nhiều nơi.Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi.Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.Mà không hay và cũng chẳng để giải trí thì viết làm gì.Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn.