Tự nhiên thấy buồn thế không biết!.Bạn nghĩ: "Thế ném đi đâu là tốt nhất?".Khi bạn cảm thấy ghét một người nào đó nhưng vẫn muốn được nhìn thấy họ, ghét sự vô tâm của họ dù đó là lời đề nghị của bạn, ghét cái nhìn của người đó vì nó khiến tim bạn đập liên hồi.Dù bạn có là ai, thấp bé hay to cao, bình thường hay xuất chúng, chỉ cần bạn luôn là chính mình thì đó là điều giá trị nhất.“Vy!” - giọng một người thanh niên phát ra."Sao mặt cô nhìn giống con nít vậy ạ?" - cô bé ngây thơ hỏi.Rồi chuyện gì đến cũng đến, ngày cô lên máy bay cũng là ngày anh xa quê, đặt chân lên giảng đường đại học nơi đất khách.Một người quen dửng dưng rất lạ.Trái tim hai người như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài, rung động trở lại và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.Ngày tôi đặt chân vào cấp ba thì cũng là lúc chị học năm cuối cấp.