Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo.Nhưng nàng vẫn lắng nghe.Để độc lập và giữ nhân cách trong lúc cùng chung sống với những đồng loại dễ dãi với bản thân khắt khe với người khác, họ phải thông minh và cố gắng trên mức bình thường rất nhiều.Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.Mưa dầm thấm lâu, với lại cộng cả bệnh đau của tôi, mẹ bớt nặng lời.Nhu cầu thẳm sâu đối với văn học trong mỗi con người vẫn luôn là một nguồn mỏ lớn chưa được khai thác, chưa có nhiều cách khai thác.Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt.