Vẫn là miệng nhưng không nói, vẫn là mắt nhưng không thấy, vẫn là một cơ thể nhưng không cử động.Cuối cùng, chúng ta trở thành những người thất bại, chúng ta cho đi hết mọi tài sản quý giá, và rồi hạnh phúc cũng ra đi.Không phải "Tôi sẽ làm.Ai trong chúng ta cũng luôn mong ước vươn cao, bay xa.Có nhiều đức tính và phẩm chất cần thiết khác trong đời cần đến sự quân bình.Nếu không, sự quá khích của suy nghĩ, lời nói và hành động cuối cùng sẽ tạo nên sự rối loạn về tình cảm, thần kinh và thể chất.Khi có sự thông hiểu sâu sắc, chúng ta sẽ đạt đến sự quân bình.Thái độ này chẳng bao giờ mang lại sức mạnh cho ta.Khi trao tặng một cách không toan tính nguồn lực của ta, bao gồm thời gian và đức hạnh, ta nhận được nhiều hơn thế.Những người như thế mới có thể rộng lượng vì họ hiểu rằng cá nhân cần phải miệt mài làm việc mới đạt được điều tốt.
