Tôi sợ gì? Sợ nghe hung tin con trai nhỏ tôi chết! Cháu đau màng óc ông ạ.Tình thế nguy ra sao? Có thể tệ hơn được không? Có thật là vô hy vọng không?Trong luật có câu này ai cũng biết: "Luật không kể tới những việc lặt vặt".Trên 30 năm đầu tắt mặt tối, người chỉ chuốc thêm nợ và nhục nhã.Tôi gặp bà ta ngồi với ông chồng trong một toa xe lửa có phòng ăn, từ Nữu Ước về một xứ có trại ruộng của tôi là Missouri.Bảy chục năm sau, ông viết thư cho bạn: "Rồi tôi về nhà, vừa đi, vừa thổi, thích chí lắm.Rạp hát Opéra tại Luân Đôn mùa đó mở cửa trễ sáu tuần để ôngcó thể kể chuyện đại mạo hiểm ấy và quay phim ở nhà hát Covent Garden.Gặp kẻ biển lận thì đừng ngại trả tiền công họ, để họ chỉ bảo, Nửa giờ công có là bao!Nhưng ít khi tôi thấy bà mỉm cười lắm.Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn.