Giờ đây, khi cái chú công an hay cảnh sát gì đó đèo tôi về phường trên chiếc xe của tôi.Dải đường chính phía ngoài lắp đèn thưa thớt, âm u, bụi mù.Đó là giấc mơ của ta và ta chỉ chấp nhận giấc mơ ấy.Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình.Cũng chẳng biết sẽ chụp không.Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm.Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.